夜半琴弦声 思念两三声
yè bàn qín xián shēng sī niàn liǎng sān shēng
Nữa tiếng đàn trong đêm, hai ba tiếng nhớ nhung
它随浪而来 一层一层
tā suí làng ér lái yī céng yī céng
Trào dâng theo từng cơn sóng về
你言难开口 用鱼鳞做证
nǐ yán nán kāi kǒu yòng yú lín zuò zhèng
Lời khó tỏ bày, nàng lấy vẩy cá làm tín vật
说天定弄人 你爱我不能
shuō tiān dìng nòng rén nǐ ài wǒ bù néng
Nhưng thiên ý trêu đùa, nàng không thể yêu ta
我知道那片禁海会很危险
wǒ zhī dào nà piàn jìn hǎi huì hěn wēi xiǎn
Ta biết vùng biển cấm ấy rất nguy hiểm
可我放不下对你的思念
kě wǒ fàng bù xià duì nǐ de sī niàn
Nhưng hoài niệm về nàng ta không dứt được
浪如山雨如针都随风起
làng rú shān yǔ rú zhēn dōu suí fēng qǐ
Sóng tựa núi, mưa tự kim châm theo gió mà trào dâng
海的尽头住着你
hǎi de jìn tóu zhù a nǐ
Nàng đang ở đáy đại dương
天问用双手换双翼可否愿意
tiān wèn yòng shuāng shǒu huàn shuāng yì kě fǒu yuàn yì
Trời xanh hỏi ta có bằng lòng dùng đôi tay đổi lấy đôi cánh
我放下双手去陪你
wǒ fàng xià shuāng shǒu qù péi nǐ
Ta từ bỏ đôi tay để đến cạnh nàng
千年后会有人从传说里
qiān nián hòu huì yǒu rén cóng chuán shuō lǐ
Nghìn năm sau hai ta sẽ thành truyền thuyết
借月光将思念看清
jiè yuè guāng jiāng sī niàn kàn qīng
Nhờ ánh trăng soi sáng tư niệm
可雨停了雷鸣后我折了翼
kě yǔ tíng le léi míng hòu wǒ zhé le yì
Giông tố qua đi, ta cũng gãy cánh
别看我沉入海底
bié kàn wǒ chén rù hǎi dǐ
Đừng nhìn ta chìm sâu vào đáy biển
你愿我忘记你 你是个传说
nǐ yuàn wǒ wàng jì nǐ nǐ shì gè chuán shuō
Nàng mong sao ta có thể quên nàng, nàng chỉ là một truyền thuyết
当听你哭声 我誓死不能
dāng tīng nǐ kū shēng wǒ shì sǐ bù néng
Nghe tiếng khóc của nàng ta không thể nguyện thề sinh tử
我知道那片禁海会很危险
wǒ zhī dào nà piàn jìn hǎi huì hěn wēi xiǎn
Ta vẫn biết vùng biển cấm ấy rất nguy hiểm
可我始终放不下对你的思念
kě wǒ shǐ zhōng fàng bù xià duì nǐ de sī niàn
Nhưng với nàng ta vẫn một lòng, không thể không nhớ nhung
我悔笔思念 借三分醉意 笑问苍天 我唱到那里
wǒ huǐ bǐ sī niàn jiè sān fēn zuì yì xiào wèn cāng tiān wǒ chàng dào nà lǐ
Mượn men say ta viết lại dòng tư niệm, ngậm cười hỏi trời xanh ta khóc đến bao giờ
我鼓起勇气 借杯中美酒 唱 那日为何不留你
wǒ gǔ qǐ yǒng qì jiè bēi zhōng měi jiǔ chàng nà rì wéi hé bù liú nǐ
Cạn chén mỹ tửu ta lấy hết dũng khí, thét vang sao ngày ấy không giữ chặt nàng
浪如山雨如针都随风起
làng rú shān yǔ rú zhēn dōu suí fēng qǐ
Sóng tựa núi, mưa tự kim châm theo gió mà trào dâng
海的尽头住着你
hǎi de jìn tóu zhù a nǐ
Nàng đang ở đáy đại dương
天问用双手换双翼可否愿意
tiān wèn yòng shuāng shǒu huàn shuāng yì kě fǒu yuàn yì
Trời xanh hỏi ta có bằng lòng dùng đôi tay đổi lấy đôi cánh
我放下双手去陪你
wǒ fàng xià shuāng shǒu qù péi nǐ
Ta từ bỏ đôi tay để đến cạnh nàng
千年后会有人从传说里
qiān nián hòu huì yǒu rén cóng chuán shuō lǐ
Nghìn năm sau hai ta sẽ thành truyền thuyết
借月光将思念看清
jiè yuè guāng jiāng sī niàn kàn qīng
Nhờ ánh trăng soi sáng tư niệm
雨停了雷鸣后原来是你
yǔ tíng le léi míng hòu yuán lái shì nǐ
Sau bão táp phong ba hóa ra là nàng
我化成传说守护你
wǒ huà chéng chuán shuō shǒu hù nǐ
Ta nguyện hóa thành truyền thuyết bảo vệ nàng.