Nhiều xuân thu bỏ đi, chốn đây tóc xanh bạc màu
Sợi dây tơ tình ai cắt đi, ta không nhìn thấu?
Người có đoạn trường chăng? Người vương vấn gì chăng?
Trùng phùng sẽ chẳng còn nữa phải không?
Đằng sau nơi phồn hoa khó ai nói ra cõi lòng
Rồi đêm qua lại mơ bóng ai ra đi ngày đó
Thầm trách đêm thật lâu, còn “than ngắn thở dài”
Giờ người héo mòn tàn úa vụng về
[ĐK]
Giang hồ nhiều lắm bao sầu thương, cạn hết chén rượu đào
Mộng mị mấy hồi lại muốn thưởng hoa
Quan ngoại đừng đến lâu, còn đây nàng ấy vẫn chờ đợi
Diệu vợi quá vì mộng chớ thành đâu