1. Không giờ rồi em ngủ đi thôi
Hơi đâu mà lo lắng em ơi....
Thà nghèo mà biết mến thương nhau
Còn hơn giàu có đổi thay mau
Chẳng lẽ nghèo hoài hay sao?
2. Không giờ rồi anh biết chưa anh?
Sao anh còn thao thức trong đêm?
Bọn mình nghèo túng để cho quen
Ngày sau giầu có mới thương thêm
Thôi em đừng buồn nhé em!
ĐK: Anh ơi! Anh suy nghĩ chi từng giờ
Cho em gối chăn hững hờ
Gần nhau nhưng bơ vơ tội lắm!
Em ơi! Rằng trời sinh voi sinh cỏ
Đâu ai đói mà em lo
Em thao thức hoài thêm ốm o
3. Không giờ rồi ta ngủ cho say
Mai đây còn lo kế sinh nhai
Bọn mình giờ rất trắng đôi tay
Vẫn tin hạnh phúc ở tương lai.
Không bao giờ tình nhạt phai
1. Không giờ [A7] rồi em ngủ đi [Dm] thôi
Hơi đâu mà [D7] lo lắng em [Gm] ơi....
Thà nghèo mà biết mến thương [F] nhau
Còn hơn giàu [D7] có đổi thay [Gm] mau
Chẳng [F] lẽ nghèo hoài hay [A7] sao?
2. Không giờ [A7] rồi anh biết chưa [Dm] anh?
Sao anh còn [D7] thao thức trong [Gm] đêm?
Bọn mình nghèo túng để cho [F] quen
Ngày sau giầu [D7] có mới thương [Gm] thêm
Thôi em [A7] đừng buồn nhé [D] em!
ĐK: Anh [D] ơi! Anh suy nghĩ chi từng [G] giờ
Cho em gối chăn hững [A7] hờ
Gần nhau nhưng bơ vơ tội [Bm] lắm!
Em [Em] ơi! Rằng trời sinh voi sinh [G] cỏ
Đâu ai đói mà em [D] lo
Em thao thức [A7] hoài thêm ốm [D] o
3. Không giờ [A7] rồi ta ngủ cho [Dm] say
Mai đây còn [D7] lo kế sinh [Gm] nhai
Bọn mình giờ [Gm] rất trắng đôi [F] tay
Vẫn tin hạnh [D7] phúc ở tương [Gm] lai.
Không bao [A7] giờ tình nhạt [Dm] phai