Kanji: 陽の満ちるこの部屋 そっとトキを待つよ 気づけば俯瞰で眺めてる箱 同じ目線は無く いつしか心は白色不透明 雪に落ちた光も散る 雲からこぼれる冷たい雨 目を晴らすのは遠い春風だけ アザレアを咲かせて 暖かい庭まで 連れ出して 連れ出して なんて ね 幸せだけ描いたお伽話なんてない わかってる わかってる それでも ね そこへ行きたいの 難しい数式 誰も頼らず 解いて明かしてきた 当たり前だって思っていたから 何も疑わなかったけど 今 季節が終わろうとしても ついてくるのは自分の影ひとつ 凍りついた道を 花の雨で埋めて 迷わないようにちゃんと 教えて ね 奇跡だけで出来た完全結晶はない だからそう ひとつずつ ゆっくりと手をつないでいくの 胸に貼りついたガラス 融けて流れる 光あふれる世界 もうすぐ ひとりで守っていた小さなあの部屋は 少しだけ空いている場所があって ずっと知らなかったんだ ふたりでも いいんだって わからずに待っていたあの日は もう 雪解けと一緒に春にかわっていくよ 透明な水になって そうして ね アザレアを咲かすよ 長い冬の後に 何度でも 何度でも 陽の満ちるこの部屋の中で Romaji: Hi no michiru kono heya Sotto toki wo matsu yo Kizukeba fukan de nagameteru hako Onaji mesen wa naku Itsushika kokoro wa hakushoku futoumei Yuki ni ochita hikari mo chiru Kumo kara koboreru tsumetai ame Me wo harasu no wa tooi harukaze dake AZAREA wo sakasete Atatakai niwa made Tsuredashite tsuredashite Nante ne Shiawase dake egaita otogibanashi nante nai Wakatteru wakatteru Soredemo ne Soko e ikitai no Muzukashii suushiki dare mo tayorazu Toite akashite kita Atarimae datte omotteita kara Nani mo utagawanakatta kedo Ima kisetsu ga owarou to shite mo Tsuite kuru no wa jibun no kage hitotsu Kooritsuita michi wo Hana no ame de umete Mayowanai you ni chanto Oshiete ne Kiseki dakede dekita kanzen kesshou wa nai Dakara sou hitotsuzutsu Yukkuri to te wo tsunaideiku no Mune ni haritsuita garasu tokete nagareru Hikari afureru sekai Mou sugu Hitori de mamotteita chiisana ano heya wa Sukoshi dake aiteiru basho ga atte Zutto shiranakatta'nda Futari demo ii'n datte Wakarazu ni matteita ano hi wa mou Yukidoke to isshoni haru ni kawatte yuku yo Toumei na mizu ni natte Soushite ne AZAREA wo sakasu yo Nagai fuyu no ato ni Nando demo nando demo Hi no michiru kono heya no naka de Vietnam: Trong căn phòng ngập tràn ánh nắng, em vẫn âm thầm chờ đợi anh nơi đây Nhìn từ trên cao xuống xung quanh căn phòng, nhưng không một ai đáp lại ánh nhìn của em. Trái tim ấy phản ánh một màu trắng tinh khôi, như ánh sáng nhảy nhót qua những bông tuyết. Cơn mưa buốt giá ấy bao trùm lấy em Sẽ chẳng chịu vơi đi cho đến khi cơn gió mùa xuân đến. Hãy để những bông hoa Đỗ Quyên hé nở, nó sẽ làm ấm cả khu vườn này Và hãy đưa em đi, dẫn em đến nơi đó... Vì em biết rằng hạnh phúc chỉ là câu chuyện cổ tích hư cấu mà thôi. Em biết mà, em biết mà. Nhưng anh biết không, câu chuyện cổ tích ấy chính là nơi em muốn đến. Em đã có thể tự mình giải quyết những điều khó khăn, không phải dựa dẫm vào ai khác Em nghĩ rằng đó là điều tự nhiên mà em có thể làm được, giờ đây em không còn nghi ngờ điều gì nữa. Mùa này đang dần qua đi, chỉ còn lại mình em với cái bóng của chính mình. Trên con đuognừ phủ đầy tuyết trắng, cơn mưa như những bông hoa nhẹ nhàng rơi... Hay em chỉ đi đúng con đường này để không bị lạc khỏi nó? Phép màu được tạo nên từ những tinh thể pha lê, bởi vậy cần gắn kết mọi người lại. Để có thể cùng nhau bước tiếp, những mảnh thủy tinh như đang tan dần trong lòng ngực... làm cho cả thế giới tràn ngập ánh nắng ngay sau đó... Chỉ mình em bảo vệ căn phòng nhỏ của chúng mình, nó đã luôn có một khoảng trống Em không bao giờ biết được, chỉ có hai chúng ta mà thôi, những ngày em mong đợi sẽ đến. Mùa xuân đang đến và những bông tuyết đang tan, trở thành một dòng nước tinh khiết. Và rồi sau đó, nhành hoa Đỗ Quyên sẽ lại nở rộ sau một mùa đông dài. Lần nào cũng vậy, lần nào cũng vậy. Trong căn phòng ngạp tràn ánh dương...