Đi qua từng hàng cây xanh lá
Đi qua từng góc phố thấy em vụt qua
Chẳng cần lộng lẫy thật đẹp biết mấy
Rạng rỡ giữa chốn phồn hoa.
Chẳng tô phấn son chẳng quá cầu kì
Em cười tươi tắn lạ kỳ
Đừng lo hỡi em vì em đặc biệt
Và anh cũng chẳng bận tâm.
Tôi yêu một người bình thường chẳng cần lo điều gì đâu
Chẳng cần cao sang quyền quý nhưng em cũng chẳng thua kém gì
Chỉ cần bên em mà thôi chỉ cần em luôn rạng rỡ bên tôi
Là tôi chẳng mong mọi thứ hơn gì đâu.
Tôi yêu một người bình thường chẳng sợ ai cướp giật mất
Chỉ sợ em không được vui khi em ở cạnh bên tôi
Chẳng make up khi ra đường chẳng phấn son khi chung đường
Vì em luôn luôn đẹp nhất trong lòng tôi.
* Tôi yêu một người bình thường.
[G] Đi qua từng hàng cây xanh [D] lá
[Em] Đi qua từng góc phố thấy [Bm] em vụt qua
[C] Chẳng cần lộng lẫy [Bm] thật đẹp biết [Em] mấy
Rạng [Am] rỡ giữa chốn phồn [D] hoa.
Chẳng [Em] tô phấn son chẳng [Bm] quá cầu kì
Em [C] cười tươi [D] tắn lạ [G] kỳ
Đừng [Em] lo hỡi em vì [Bm] em đặc biệt
Và [C] anh cũng chẳng bận [D] tâm.
Tôi yêu một người bình [G] thường chẳng cần lo điều gì [D] đâu
Chẳng cần cao sang quyền [Em] quý nhưng em cũng chẳng thua kém [Bm] gì
Chỉ cần bên em mà [C] thôi chỉ cần em luôn rạng [Bm] rỡ bên [Em] tôi
Là [Am] tôi chẳng mong mọi thứ hơn gì [D] đâu.
Tôi yêu một người bình [G] thường chẳng sợ ai cướp giật [D] mất
Chỉ sợ em không được [Em] vui khi em ở cạnh bên [Bm] tôi
Chẳng make up khi [C] ra đường chẳng phấn son khi [Bm] chung đường [Em]
Vì [Am] em luôn luôn đẹp nhất trong lòng [D] tôi.
* Tôi yêu một người bình [G] thường.