Tôi rót mãi chén buồn đau không cạn
Một giọt sầu sao chếnh choáng cơn say
Này tình ơi ngày lại qua ngày
Bóng xưa đã khuất lòng này chưa nguôi
Trang giấy trắng vết mực đen vô tình
Khi vội vàng ai nỡ vẽ lên đây
Giọt sầu cay một ngày hai ngày
Trang giấy trắng vết mực chẳng hề phai
Ta vẫn bước dù kia là ngõ cụt
Ta yêu người dù nhân thế bảo ta sai
Rồi mai đây tháng tháng hay ngày ngày
Còn ai rót chén đắng cay cho mình
Yêu là giả còn say kia là thật
Để yêu lầm còn say có vờ đâu
Thế nhân khuyên nhất túy giải thiên sầu
Sao nâng ngàn chén một sầu không vơi