Hết cuộc đời ta thương nhớ một người
Kiêu xa như hoa la đà
Giấu nụ cười sau đôi mắt một người
Tâm tư ta tan tơi tả
Tìm mà tìm mà đâu thấy
Bầu trời bầu trời bầu trời
Còn ngập ngừng bờ môi ấy
Mập mờ mập mờ mập mờ
Người xưa đã hóa thân trôi theo ngàn mây
Nhân duyên tình ta đã héo úa
Nắng chiều buồn nhạt nhòa
Tan vùi trong sương khói
Trăng vỡ làm đôi xót thương nỗi tương tư
Hai dòng lệ bao ngày rơi cứ rơi
Đôi ba lời yêu thương rồi xa
Bao mùa hoa ta vẫn chờ
Dẫu tận cùng băng giá
Em có hiểu đâu khi niềm đau
Vẫn giày xéo trái tim ta
Giờ một mình buồn lắm lòng chơi vơi
Chờ cuộc tình tình nồng thắm người yêu ơi
Gió mưa bủa vây, mùa đông rét căm
Ân tình tan vỡ
Lá kia cũng rơi rồi
Em như con nước đầy lại vơi rồi
Con người cũng như là một con rối
Chỉ đợi có thời cơ giật dây thôi
Nào đâu ai muốn yêu thương hợp tan
Sáng tươi tốt tối tàn
Nhưng a là một thằng ngốc
Không giữ được gót ngọc khối vàng
Thôi em đi đi, lau khô mi đi
Không cần phải tiếc vài câu hát vài tiếng đàn
Nơi anh đôi khi, sương vương trên mi
Tâm tình tan tác rồi công sức cũng dã tràng
Cũng đáng mà, cái kết bi tráng mà
Em là nhành liễu xuôi chiều cơn gió
Anh là con sóng đưa bóng con đò
Chân trời của em là nơi nào đó
Có nhớ ngày xưa chốn cũ hẹn hò
Em đã quên
Cuốn phim buồn đang bày ra trước mắt
Anh nào đâu dám tin đó lại là sự thật
Ngày hôm nay cả bầu trời heo hắt
Liễu rủ màn che, em đánh rơi kỷ vật
Rồi ngày mai em lên xe hoa
Cất bước đi rời xa nơi ta
Người người đang nâng ly cầu chúc
Còn trái tim anh lặng thinh và chết gục
Ừ thi em nói là bạn, vạn sự tùy duyên
Nhưng lòng người thay đổ
Vì vật chất quyền uy
Từng mang số phận đánh cược với trời cao
Rằng nếu em không thay thì anh thế trời
Ừ thì cứ đi, mấy khi
Lấy đi tim vùng vẫy chi
Câu chuyện tình ly kỳ, khiến tâm can
Anh ly bì, em là người ích kỉ
Em đã vốn chẳng muốn tiếc gì
Thay vì phải đố kị
Thì anh đang cố để tập thích nghi
Với sự chia ly
Vậy giờ thì em đi đi
Lệ đang rơi trắng xóa
Cùng một màu thương đau
Ban duyên hạnh phúc
Yêu người chẳng yêu mình
Ôi tình yêu sao thật quá trái ngang