Cũng đành, xin làm người hát rong, chỉ mong đời không chê trách, chỉ mong chuyến xe muộn màng không dừng sớm khi đang rong chơi.
Cũng đành, xin làm người đến sau, để nghe niềm đau phía trước, tình như chiếc môi dịu ngọt treo hờ hững trên cây hoang đường.
Thôi đành đi về lại quê xưa, thôi đành đi về dòng sông đó, từ bao năm chân phiêu lãng quên quay về, từ bao năm tôi như mãi ngủ mê, như mây chiều, như mây chiều để cơn gió đưa, dù trăm năm ai quên lũy tre làng, dù ngàn năm ai quên tiếng mẹ ru. ơ ớ ơ ơ ơ ờ ờ tiếng ru hỡi ngày xưa.
Kiếp này, xin làm người hát rong, để cho tình yêu lên tiếng, để cho trái tim bội bạc không còn đến trong đêm hoa đăng.
Sẽ còn, câu chuyện người hát rong, còn nghe ngày sau kể tiếp, tặng riêng những ai thật lòng đang còn hát yêu thương con người.
Thôi đành đi về lại quê xưa, thôi đành đi về dòng sông đó, từ bao năm chân phiêu lãng quên quay về, từ bao năm tôi như mãi ngủ mê, như mây chiều, như mây chiều để cơn gió đưa, dù trăm năm ai quên lũy tre làng, dù ngàn năm ai quên tiếng mẹ ru. ơ ớ ơ ơ ơ ơ ờ tiếng ru hỡi ngày xưa.