[T.I.N]
( Xa... xa... xaaaa... Lạ... lạ... lạaaaaa .........
Xa... xa... xaaaa... Lạ... lạ... lạaaaaa............. !!! )
Lê đôi chân thật nhanh bỗng quên đi không nhìn lại...
Đèn đường chợt nhòe đôi mắt nhìn quanh thấy đâu còn ai... ???
Bơ vơ... mình ta bơ vơ, lạc lõng giữa con đường lạ !
Lạnh run người trong màn đêm... tìm đâu lối quen về nhà... !!!
Đường về hôm nay vì sao bỗng xa lạ ?!!?
Đường về hôm nay thênh thang cớ sao mỗi riêng mình ta ...??
Cảm giác thân xác đang rã rời, dường như ta không tồn tại...
Vì sao đôi chân cảm thấy lạnh lẽo, hoang mang, ngu dại…
Thực tại vốn dĩ nhìn qua đôi mắt trực quan hay ảo giác... ???
Nghẹn dòng suy nghĩ vô thức bóp nát ký ức vỡ tan...
Nguội lạnh trong hơi thở và ngột ngạt trong từng giác quan... !!!
... Mịt mù trong màn sương... đôi mắt mơ màng... !!!
( Xa... xa... xaaaa... Lạ... lạ... lạaaaaa .........
Xa... xa... xaaaa... Lạ... lạ... lạaaaaa............. !!!...)
[Emcee L]
Ta như bừng tỉnh sau ánh bình minh
Ta đang tự thấy xa lạ chính mình
Can qua bao sóng bao gió
Chân mang ta tới nơi đó
Nơi có những ngọn cỏ lau… ta đốt cỏ cháy bỏ lại đằng sau
Là những suy nghĩ là sự hỗn loạn cứ rối chằng chịt vào nhau
Ta viết ca từ cũng xoáy thẳng tắp, tâm tư càng cố đào sâu
Ta lạc lõng ta biết điều đó nhưng ta có nào đâu …
Muôn hình vạn dạng thân ta loạng choạng dẫm đạp vào nhau
Gọi ta là kẻ du mục ta chẳng có chốn dừng chân thân ta chai sần như củi mục… lộ rõ những vệt đường gân
Âm nhạc là bạn đồng hành, chân trời hiện ra trước mắt
Hai bên đường là ngã rẽ, không chắc đó là bước ngoặt
Ta ước khói cuốn, cỏ cuộn nỗi buồn.
Ta uống, ta muốn trăng muộn chiếu xuống một bờ vai
Ta vẫn rảo bước về phía trước mà chẳng phải đợi chờ ai, chẳng phải ngoảnh lại đằng sau, để nhớ một thời thơ dại
Ta vẫn cẩn thận dò xét, mặc cho ng đời hò hét
Ta ko muốn phạm sai lầm, quá khứ ta gạt bỏ hết
Hơi thuốc giúp ta tĩnh tâm, tàn tro bay xóa mờ vết
Gọi ta là kẻ lang thang cô độc và ta chưa từng sợ chết ...