Xa Cách Muôn Trùng

Sáng tác: 

Viễn Châu

Trình bày: 

Hồ Ngọc Trinh


XA CÁCH MUÔN TRÙNG

Sáng tác: Hà Phương – Viễn Châu



Phi vân điệp khúc:
Lá xanh rơi đầy thềm rêu, ôi trời khuya.
Gió đông theo về, canh tàn, âu sầu mình ta.
Sương đêm lạnh buốt hơi đông, cố hương xa vời.
Lẻ loi mình ta, trắng đêm ngóng trông phương trời xa.
Đò chiều nơi bến xưa, bao tháng năm đến nay còn chăng?
Ngồi nhìn bông tuyết rơi, lòng bâng khuâng nhớ thương quê nhà, tâm sự mình … ta.

Vọng cổ:
Câu 1: Hỡi bóng chim côi đang bay về đâu cuối trời mỏi cánh. Hãy mang giùm tôi mấy dòng tâm sự vượt trùng dương trở lại chốn quê… nghèo.
Đất khách đêm đông sao hoang lạnh tiêu điều. Trong giấc chiêm bao đêm dài chợt tỉnh, tôi chợt nhớ mình đang lạc lõng nẻo trời xa. Kiếp sống lạc loài thân thế bơ vơ thì bảo sao không nhạt thắm phai hồng. Thương nhớ nhiều hình bóng của quê hương mỗi bận đông sang ngập trời tuyết đổ. (12N)

Câu 2: Mùa đông năm xưa có bếp lửa hồng nơi mái ấm, mùa đông năm nay trơ trọi chốn quê người. Tuyết trắng bay bay lạnh lẽo bốn phương trời. Trên ghế đá công viên chiều nào tuyết đổ mấy bận đông tàn về tan tác lá vàng rơi. Vũ trụ chìm dần trong bóng tối chơi vơi, trời ủ dột giữa bốn bề hoang vắng. Năm tháng trôi qua theo thời gian đăng đẵng, bông tuyết rơi đầy nhuộm trắng mái đầu xanh.


Ngâm thơ:
Lại một mùa đông đến nữa rồi
Đông tàn tuổi mộng cũng tàn thôi
Ly hương có kẻ sầu xa xứ
Thắt thẻo canh trường lệ đắng môi.

Phi vân điệp khúc:
Gió…gió đông lạnh lùng từng đêm, nhớ nhung quê nhà ngày tháng. Lẻ loi xứ người, buồn lắm, mấy bận đông sang. Buồn lắm, chút phận ly hương. Buồn lắm, chút phận... ly.... hương.

Vọng cổ:
Câu 5: Tôi muốn dạo lên mấy khúc ly tao để thay cho những lời thương tiếng nhớ. Những chiếc đàn xưa dây chùng phím lạc mấy đường tơ cũng lạnh buốt như … đồng.
Trận gió từ đâu thổi tạt đến thư phòng. Nhớ làm sao quê hương mùa nước nổi, có cô lái đò xuôi ngược giữa trường giang. Nhớ mái đình làng cỏ bám rêu phong có con chim sáo trên cành đa vang tiếng hót. Nghe mùi hương bưởi gió đùa thơm bát ngát bên mái tranh quê tản mạn khói lam chiều. (8N)

Câu 6: Tiếng chuông giáo đường rời rạc điệu ngân nga như khơi gợi một nỗi buồn xa vắng. Mùa đông trở lại với bốn bề tuyết trắng, đã mấy đêm rồi ngồi đếm nhịp thời gian. Sống giữa phố phường sao mình vẫn thấy lang thang như một kẻ lữ hành lạc lối. Nhìn dãy đồi thông đang gục đầu trước gió, đêm từng đêm thấp thỏm nhớ quê nhà.
Mùa đông này nữa là mấy mùa đông, manh áo ấm thêm lạnh lòng người lữ thứ.
Đông sang cây lá tiêu điều, thấy tuyết rơi nhiều thêm nhớ quê hương.

Thể loại:  Việt Nam,  Nhạc Trữ Tình


Nghe thêm