"Con đường lấp lánh ánh bạc tựa như mưa hóa thành tuyết.
Anh đã thấy giấc mơ về một giấc mơ rạng rỡ, trong đêm Giáng Sinh ấy!
Trong đêm thiêng liêng đó, anh đã mỉm cười với e... Nhưng sao nước mắt vẫn chảy dài?!?! Chẳng phải anh yêu e mãi sao?
Giờ đây, những bông tuyết rơi xuống như nhảy múa và trên bầu trời khác xa lắm phía bên kia...
Một ai đó đang chờ đợi, mãi ôm giữ những cảm xúc không bao giờ phai tàn.
Ngày ấy, ta vẫn cười với nhau, không lo sợ bất cứ điều gì!
Nhưng anh đã làm tổn thương em trong cái đêm Giáng Sinh ấy.
Anh cứ mãi tìm kiếm một giấc mơ và hy vọng để rồi mất mát.
Bầu trời anh trông thấy quá cao vời, anh không thề nắm giữ được dù có đã với đến nó. Tại sao?
Giờ đây, những bông tuyết nhảy múa như sa ngã, những cảm xúc không do dự ngày ấy.
Tiến ước đến một ngày mai mới, một câu chuyện sẽ chẳng bao giờ lặp lại...
Dù rằng anh sẽ lưỡng lự khi bắt đầu bước đi, nhưng tuyết đã tan chảy trên tay anh
Sẽ còn trở lại một ngày nào đó và bảo bọc trái tim anh."