Ta đã từng thống trị cả thế giới
Biển cả dậy sóng khi ta cất lời
Nhưng sáng hôm nay mình ta phiêu dạt
Trên những con đường từng thuộc về ta.
Ta đã từng gieo hạt xúc sắc
Cảm nhận nỗi kinh hoàng trong mắt kẻ thù
Từng nghe đám đông hòa vang cất tiếng
"Gìơ đây vị vua già đã mất! Đức vua vạn tuế!"
Cái khoảnh khắc ta nắm chìa khóa
Của những bức thành trước mặt gần ta
Và phát hiện ra lâu đài ta đang đứng
Được xây trên muối mặn và phù sa (cát)
Ta nghe tiếng chuông Jerusalem đang ngân vang
Những "Kỵ sỹ Nhà thờ" đang cất cao tiếng hát
Hãy là chiếc gương, thanh kiếm, chiếc khiên của ta
Những giáo sĩ của ta đang ở trên đất khách
Vì nhiều lý do ta không thể giải thích
Một khi ngươi đến đó ngươi sẽ chẳng được nghe
Dù chỉ một lời nói thật thà
Đó là khi ta đã từng thống trị thế giới
Chính cơn gió chướng và hoang dại
Đxa thổi tung cánh cửa để ta tiến vào
Phá tan cánh cổng và cất cao nhịp trống
Người ta không tin ta đã trở thành vua.
Những kẻ cấp tiến hãy đợi đấy
Chờ chiếc đầu ta trên chiếc khay bạc
Chỉ là con rối trên sợi dây cô độc
ÔI ai mà chẳng muốn một lần làm vua?
Ta nghe tiếng chuông Jerusalem đang ngân vang
Những "Kỵ sỹ Nhà thờ" đang cất cao tiếng hát
Hãy là chiếc gương, thanh kiếm, chiếc khiên của ta
Những giáo sĩ của ta đang ở trên đất khách
Vì nhiều lý do ta không thể giải thích
Ta biết thánh Peter sẽ gọi tên ta
Không có lấy một lời chân thật
Nhưng đó là lúc ta đã thống trị thế giới này...