Một nửa ba năm, anh yêu tình áo giầy quân nhân,
đường xuôi quân ghé lại đôi lần.
Bao nhiêu âu lo, có hôm đã hỏi người yêu bé bỏng, hay mơ:
"Anh vắng nhà hoài em có nhớ?"
Trả lời anh yêu:
"Không gian còn, bước thời gian đi,
một ngàn đêm nhớ nhiều mơ nhiều.
Mưa khuya giăng tơ, gió khuya hững hờ
đèn hiu hắt ngọn tương tư, đôi lúc buồn vì anh vắng nhà."
Tình nước lòng trai, anh hiên ngang đối diện mặt trời.
Chân qua chốn nào thương chất lên cao.
Đã yêu lính trẻ ngày về ai tiếc gì.
Từ bàn tay tiên nắn nót từng nét gửi cho anh
để anh vui bước đường quân hành.
Môi em đang xinh, mắt em vẫn tình
màu xanh vẽ nổi đôi tim, ghi dấu ngày đầu ta biết mình.