Có lẽ anh là người vô tâm nhất
Để cho em khóc em buồn vì anh
Em cứ im lặng đi bên cạnh anh
Chất chứa trong lòng bao điều không nói ra...
Đến lúc anh hiểu mình vô tâm quá
Là khi em đã không còn ở đây
Anh kiếm anh tìm nhưng đâu còn ai
Đắng cay nhận ra anh mất em mãi mãi...
Vì anh vô tâm mãi đắm say cuộc vui
Mà anh quên đi bên anh có một người
Chờ anh đợi anh đã biết bao đêm rồi
Khi lệ em rơi tôi ở đâu vậy tôi?
Giờ đây chơi vơi mới nhớ em là ai
Tìm em nhưng ôi em xa khuất chân trời
Giờ đây lời xin lỗi đã quá muộn rồi
Vì anh vô tâm nên mất em cả đời...