Anh trách :"Em vô tâm , không hiểu anh. Em khiến anh cô đơn , anh mệt mõi , anh không vui..."..
Anh nói :"Em ồn ào , nhiều lời và quá trẻ con"... Em cắn môi từng lời cố nuốt trôi....
Anh vốn chưa một lần đã nhìn thấy đôi mắt em long lanh mỗi lần nhắc anh với ai ...
Anh vốn chưa một lần thấy em chờ anh suốt đêm , đâu biết em vì ai luôn cố gắng...
Là vì anh không thấy nên anh đâu thể hiểu , là vì anh chẳng đau nên anh đâu thể thấu về một người con gái đã đợi chờ , đã yêu với những dại khờ cam tâm hy sinh và lo lắng....
Là vì anh không thấy nên anh không gìn giữ .
Vội vàng buông oán than bằng vẻ mặt chán ngán.
Để lại em hiểu thấu dù làm gì cũng chẳng thể làm cảm động trái tim người hết yêu thương mình.....