Rồi một lần lòng chợt hoang vu từ lâu lắm đã xa xôi quê nhà, và khi nghe con tim luôn trầm ngâm nhắc nhớ nhớ năm tháng xa xưa khi còn bé, con sông xanh, hát ru bao đêm dìu ta say giấc mơ (ôi) dịu êm, từng ngày lòng ta luôn mong nhớ gió ơi chờ nhé ta lại về vườn xưa.
Rồi một ngày lòng người xa quê chợt muốn khóc nhớ thương con đê làng, hàng tre trên đê năm xưa còn che bóng mát lá tre hát ru ta thơm đồng lúa, vang tim ta khúc ca dao quen ngày xa xưa lúc ta đang nằm nôi, để rồi lòng ta thêm thương nhớ gió ơi chờ nhé ta trở về vườn xưa.
ĐK: Có một ngày vượt đèo qua suối, ngàn tia nắng hát vang chờ ta, từng câu hát nhắc ta thương quá quê nhà càng giục ta bước trên đường xa. Có một ngày lòng chợt vui thế, đường thênh thang gió mây gọi ta, lòng ta vẫn thiết tha thương nhớ quê nhà nghe tình quê vấn vương tim ta.