Phố đang vắng không em đi về,
phố như thấy lòng hoang vu thế
Quán đang vắng không em yên ngồi,
quán như đón chờ cơn giông tới
Gió đang vắng thênh thang lụa bay,
gió như chết lặng đi trên cây
Lá như vắng đôi tay hỏi han,
lá đang tiếc thầm những ngón măng
Lá đang nhớ nâng niu thưở nào,
ấp trên lá ôi thương làm sao
Ấp yêu dấu lên môi tròn xinh,
cất yêu dấu vào tay trắng tinh.
Phố đang nhớ chân son ra vào,
vắng em phố làm ra cơn đau
Quán đang nhớ lưng thon em ngồi,
vắng em quán làm ra u tối
Chắc ta nhớ em trăm lần hơn
Chắc ta nhớ vì môi không son
Hay vì nhớ đôi mi rèm buông
Hay vì nhớ bờ vai tóc suông
Hay là nhớ câu thưa ngọt ngào
Hay là nhớ em ngoan là thế
Nhớ ôi nhớ ôi muôn lần nhớ
Cất đi hết vào đây giấc mơ.
Thoáng em đến như trăng mùa cũ,
thoáng em đến câu thơ vừa chữ
Thoáng em đến đã như muôn trùng,
thoáng em ghé như hoa phù dung
Thoáng cơn nắng se ngang trời đông
Đã chia sớt cho ta lửa ấm
Đã nuôi lớn trái tim lặng câm
Từ em qua có đêm bình yên
Vì em đấy mà ra thiêng liêng.