Cũng đã nhiều lần anh đặt hy vọng
Nhưng yêu thương thì chẳng thấy được đâu
Bởi vì người cũ còn mãi trong em đoạn đường ta bước vẫn trái ngược nhau
Anh chấp nhận, buông thả đôi tay mình từng nắm
Xin trả lại em ngày tháng bên nhau nụ cười lúc đầu anh ngừng ngắm
Trả lại em hết sự tự do anh trả em về bên người ấy
Trả lại em niềm vui hạnh phúc khi còn bên anh em cười đấy
Giờ mọi chuyện cũng đã thế này anh trách được ai do mình tự lụy
Trong tim em vẫn chỉ đứng sau vai trò đảm nhận là người dự bị
Lối em về đêm nay sẽ khác chẳng còn anh nắm chặt đôi tay
Mà thay vào đó họ làm mọi thứ kể cả siết chặt bờ môi ấy
Quay trở về những ngày tháng cũ lẫn trốn nỗi sợ trong góc phòng
Mất anh rồi giây phút nào đó em chợt nhớ lại mà bật khóc không
Thôi cũng chỉ là do anh tự nghĩ chứ nơi em nào có bận lòng
Bởi lẽ không vậy sao anh phải buồn kể cả tim này cũng chẳng mong
Thôi cũng chỉ là do anh tự nghĩ chứ nơi em nào có bận lòng
Bởi lẽ không vậy sao anh phải buồn kể cả tim này cũng chẳng mong
Vẫn căn phòng trống như thường lệ ôm trọn nỗi buồn gửi cả cho đêm
Khi hạnh phúc đẹp không còn nguyên vẹn anh nhận thay dù lỗi đã do em
Có phải chăng thứ em cần là những gì họ buông lời giả dối
Anh chỉ mỉm cười dù biết mọi chuyện em làm sau lưng anh chả nói (x2)
Đừng gọi tên anh khi mà trong em vị trí anh vẫn là người thừa thải
Đừng tạo hy vọng rồi lại dập tắt yêu thương từ họ sao vẫn chừa lại?
Hả? Trả lời đi? Sao chọn im lặng thay vì cách nói
Sao không chấp nhận đối diện với nhau mà lại chần chừ để chọn cách chối
Và anh chẳng còn là một thằng nhóc như em đã thấy của những ngày đầu
Bởi đã trưởng thành hơn so với lúc trước và giỏi che giấu đôi mắt đầy sầu
Phía đằng xa anh chẳng nhìn thấy mặc cho em cấy lời dối nào thêm
Phố người qua em cùng với họ kề môi say đắm giữa lối vào đêm
Cảm xúc này biết cất đâu? Vết xướt trày này rất đau
Đừng vì họ đánh mất nhau âm thanh từng tiếng nấc đau
Đôi mắt sầu… thức trắng từng đêm để viết lên lời nhạc
Tả nỗi buồn qua từng câu rap đúc kết từng câu đã không rời rạc
Vết thương lòng nơi em còn nặng vị trí anh vẫn là số không
Và có bao giờ em từng suy nghĩ người đã vì em mà cố trông
Đây chỉ là vài ba cảm xúc anh kể về nhau
Nếu vật cản từ họ thành hình kết quả xa cách ta chẳng kề đâu
Vẫn căn phòng trống như thường lệ ôm trọn nỗi buồn gửi cả cho đêm
Khi hạnh phúc đẹp không còn nguyên vẹn anh nhận thay dù lỗi đã do em
Có phải chăng thứ em cần là những gì họ buông lời giả dối
Anh chỉ mỉm cười dù biết mọi chuyện em làm sau lưng anh chả nói (x2)