Tưởng Rằng Đã Quên

Sáng tác: 

Trịnh Công Sơn

Trình bày: 

Bảo Yến


Tưởng rằng đã quên. Cuộc tình sẽ yên
Tưởng rằng đã quên. Nhưng tim yếu mềm
Một ngày thấy em. Là đời bỗng đêm vây khốn.
Tưởng rằng đã quên. Cuộc tình sẽ yên
Tưởng rằng đã quên. Thân đau muốn nằm
Vì từng bước em. Là từng mũi đinh cuồng điên.
Còn gì đâu những đóa hoa hồng
Vì trái tim tội lỗi lưu vong
Còn gì đâu những má xưa nồng
Dù xác thân còn phút ăn năn.

Tưởng rằng đã quên. Cuộc tình sẽ yên
Tưởng rằng đã quên. Em qua phố rộng
Một lời trối trăn. Còn tìm thấy trong đôi mắt.
Tưởng rằng đã quên. Cuộc tình sẽ yên
Tưởng rằng đã quên. Tay em vẫn còn
Dựng đời bão lên. Làm từng vết thương hồn nhiên...
Còn lại đây những sớm mai buồn
Vì phố xưa cỏ lá mong manh
Còn lại đây những bến hoang tàn
Vì xác thân đã quá lênh đênh.

1. Tưởng rằng đã [F] quên, cuộc tình sẽ [Bb] yên
Tưởng rằng đã [Am] quên, nhưng tim yếu [C] mềm
Một ngày thấy [Gm] em là đời bỗng [Bb] đêm vây [F] khốn [Bb]-[F]

Tưởng rằng đã [F] quên, cuộc tình sẽ [Bb] yên
Tưởng rằng đã [Am] quên, thân đau muốn [C] nằm
Vì từng bước [Gm] em là từng mũi [Bb] đinh cuồng [F] điên [Bb]-[F]

ĐK: Còn gì [Am] đâu những đóa hoa [Gm] hồng
Vì trái [Bb] tim tội lỗi lưu [F] vong
Còn gì [Am] đâu những má xưa [Gm] nồng
Dù xác [Bb] thân còn phút ăn [C] năn

2. Tưởng rằng đã [F] quên, cuộc tình sẽ [Bb] yên
Tưởng rằng đã [Am] quên, em qua phố [C] rộng
Một lời trối [Gm] trăn còn tìm thấy [Bb] trong đôi [F] mắt [Bb]-[F]

Tưởng rằng đã [F] quên, cuộc tình sẽ [Bb] yên
Tưởng rằng đã [Am] quên, tay em vẫn [C] còn
Dựng đời bão [Gm] lên làm từng vết [Bb] thương hồn [F] nhiên

ĐK 2: Còn lại [Am] đây những sớm mai [Gm] buồn
Vì phố [Bb] xưa cỏ lá mong [F] manh
Còn lại [Am] đây những bến hoang [Gm] tàn
Vì xác [Bb] thân đã quá lênh [C] đênh



Nghe thêm