Một chiều êm, tay đan tay dùi nhau trên lối đưa em đi nhè nhẹ vào đời. Bằng vòng tay, anh nâng niu mùa thu thức giấc, đưa em vào ngày tháng vỗ về.
Kể từ em, đem cô đơn mọc lên phố vắng khi em mang nụ cười khỏi đời. Từng chiều rơi, nghe như cõi lòng mình tê tái ngỡ như đời còn gọi tên nhau.
Ngày đó khi một lần một lần tiếng hát đồng loã đưa em vào vùng trời lấp lánh bằng những cánh sao trời đầy đôi mắt ướt trìu mến. Anh, anh xa dần ngàn đời hoang vắng em đi về buồn trương kẽ tóc, bước chân này còn trọn kiếp hoang vu.
Một mình đi, lang thang trong mùa đông rét mướt, nghe bơ vơ hồn mình lạc loài. Buồn dậy lên, trên dung nhan gầy xanh của tuổi, trên tháng ngày hằn vết đời mình.
Trời mùa đông hong khô đi niềm tin sỏi đá, trên đôi tay ngày mình còn gì. Và dòng sống trôi đi vô tình mang tất cả cuộc đời này của người hay tôi.