1. Tình mình vụn vỡ chẳng giữ được vì
Mỗi chúng ta mỗi người một suy nghĩ
Để rồi thổn thức cay đắng tột cùng
Ở bên nhau mình chẳng được hạnh phúc.
2. Ngậm ngùi nước mắt đau thắt con tim
Nỗi nhớ anh ngày đêm theo em đắm chìm
Giờ người nơi ấy bỏ lại nơi đây
Mình em với những kỷ niệm chẳng thể lấp đầy.
ĐK:
Anh mang yêu thương rời đi xa em chẳng đắn đo gì
Bỏ mặc em chẳng màng suy nghĩ
Đau thương nay em nhận lấy cô đơn thân xác hao gầy
Nặng lòng mang những lời chua cay.
Thôi xem như em chẳng may mong quên đi hết tháng ngày
Từng bên nhau yêu nhau ngọt ngào đắm say
Và quên đau thương tại đây để anh không còn nhìn thấy
Em lúc này tự mình đứng dậy.
1. Tình [F] mình vụn vỡ chẳng [Em7] giữ được vì
Mỗi chúng [Dm7] ta mỗi [G7] người một suy [C] nghĩ
Để [F] rồi thổn thức cay [Em7] đắng tột cùng
Ở bên [F] nhau mình [G] chẳng được hạnh [C] phúc.
2. Ngậm [F] ngùi nước mắt đau [Em7] thắt con tim
Nỗi nhớ [Dm7] anh ngày [G7] đêm theo em đắm [C] chìm
Giờ [F] người nơi ấy bỏ [Em7] lại nơi đây
Mình em [Dm7] với những kỷ [Em7] niệm chẳng thể lấp [Am] đầy.
ĐK:
Anh mang yêu thương rời [F] đi xa em chẳng đắn đo [G] gì
Bỏ mặc [Em7] em chẳng màng suy [Am] nghĩ
Đau thương nay em nhận [F] lấy cô đơn thân xác hao [G] gầy
Nặng lòng [Em7] mang những lời chua [Am] cay.
Thôi xem như em chẳng [F] may mong quên đi hết tháng [G] ngày
Từng bên [Em7] nhau yêu nhau ngọt ngào đắm [Am] say
Và quên đau thương tại [F] đây để anh không còn nhìn [G] thấy
Em lúc [Em7] này tự mình đứng [Am] dậy.