Dòng đời, trôi đi nhanh quá
Chớp mắt tóc nay đã bạc
Nhìn lại thời gian vừa qua
Ta vẫn chưa thỏa chính mình
Và ngày đêm, cứ vất vả
Cầu tìm ham muốn lợi danh
Bỏ quên dòng Kinh đầy nghĩa
Rồi bao phiền não phủ quanh
Ngày ngày, đi trong đau khổ
Chẳng biết chẳng hay chẳng màng
Cũng chẳng nghĩ, mai về đâu
Cứ mãi cuốn theo mưu cầu
Một ngày ta chợt hiểu rằng
Cuộc đời cạm bẫy bủa vây
Làm cho đời ta luôn khổ lụy
Lặng ngồi nhìn quanh suy nghĩ
Thấy hiểu cuộc đời vô thường
Đời người sinh lão bệnh tử
Nhắm mắt mang theo được gì?
Chỉ còn đeo mang phước tội
Vậy mà ta cứ chạy theo
Những phù hoa cạm bẫy
Làm ta lạc trong tối tăm
Và rồi hôm nay tĩnh giác
Chánh pháp ta phải nương tựa
Ngày ngày lạy Phật tụng Kinh
Đã thấy tâm mình an lạc
Trí tuệ khai sáng dần
Rằng tu không phải vì ta
Mà tu vì yêu thương mọi loài