Romaji:
kotae no nai mainichi ga
tada sugite yuku jikan ga
kore kara saki dou naru no darou?
wakaranai...
yami yori mo fukai yoru no kodoku ni
madowasareteta
dareka ni ima kizuite hoshii...
koko kara nigedashitai kara
mado kara mieru asa yake
heya ni nari hibiku oto
ARAAMU ni okosarete
usugurai naka ie tobidasu yo
KABAN no naka ni wa
nani mo kawaranai heibon tsumekonde
soshite itsumo no basho e
dare kaga itta kotoba ga
ki ni natte madowasarete
arasoitaku nante nai kara
nani mo ienai
yume ya risou wa aru keredo
kimochi bakari saki ni itte
genjitsu ga zutto ushiro kara
BOKU wo miteru
nee dareka oshiete
minna sou na no kana?
kyou ga shiawase nara
sorede ii to omoerutte
osanai koro ni wa
tashika ni atta yo
yume wo oikaketeta
demo sore mo tooi kioku
kotae no nai mainichi ga
tada sugiteyuku jikan ga
kore kara saki dou naru no darou?
wakaranai...
TSUKIAKARI no MICHISHIRUBE
kumo wo koe BOKU ni todoke
susumu beki michi wo terashite yo
kyou ga donna ni kowaresou demo
nani ga atte mo
nani ga atte mo
shinjitetai kara
ano hi no tooi kioku yobi samasu kara
wasurenai de ne mune ni kizamitsuke
kotae wa jibun no naka ni
kanarazu aru mono dakara
akiramenai de
tsuyoku ikiru koto wo yamenai de
kanashi sugite
mae ni susumenai toki demo
tomo ni nayami ayunda bokura ni
kaze wa fuku
dokomade demo
Lời dịch:
Thời gian cứ thế trôi qua mỗi ngày
không một lý do hay lời giải thích rõ ràng,
cái gì sẽ chờ đợi chúng ta phía trước?
Ta chẳng thể nào biết được…
Đang bối rối bởi sự cô đơn
của màn đêm thậm chí còn sâu xa hơn bóng tối,
Ta ước gì lúc này ai đó có thể nhận ra sự hiện diện của mình...
Bởi vì ta muốn thoát khỏi chốn này.
Khi ánh nắng sớm len qua khe cửa sổ,
một thanh âm bắt đầu vang vọng trong căn phòng.
Thức dậy trong tiếng đồng hồ báo thức,
ta vội vã rời nhà dưới ánh bình minh.
Nhét vào trong cặp của mình
vẫn những thứ đồ buồn tẻ mỗi ngày,
Ta hướng tới nơi chốn quen thuộc.
Những lời đó, được nói ra bởi người ta không quen biết,
làm ta cảm thấy thật khó chịu và bối rối.
Nhưng vì không muốn tranh cãi,
Nên chẳng thể nói lại được gì.
Ta có những ước mơ và lý tưởng của mình,
thế nhưng lúc nào cũng để cảm xúc chi phối bản thân,
để hiện thực phải dõi theo ta
từ mãi tận phía sau.
Xin ai đó hãy cho ta biết,
phải chăng ai cũng suy nghĩ thế này,
rằng chỉ cần hiện tại được vui vẻ,
Thì chẳng còn gì phải lo nghĩ cả?
Ta tin rằng khi còn bé,
Ta cũng từng có những giấc mơ,
và theo đuổi chúng.
Nhưng giờ tất cả dường như chỉ là những ký ức xa xăm.
Thời gian cứ thế trôi qua mỗi ngày
không một lý do hay lời giải thích rõ ràng,
cái gì sẽ chờ đợi chúng ta phía trước?
Ta chẳng thể nào biết được…
Ôi biển chỉ dẫn của ánh trăng,
xin hãy xuyên qua mây mù và chiếu rọi lên ta,
soi sáng con đường mà ta nên bước tới,
dù cho thực tại có rạn vỡ tới mức nào đi chăng nữa.
Dù chuyện gì có xảy ra,
dù chuyện gì có xảy ra,
Ta vẫn sẽ tin tưởng,
và nhen nhóm lại ký ức xa xăm ngày đó
Thế nên xin hãy khắc sâu nó trong trái tim người và đừng bao giờ quên lãng.
Câu trả lời vẫn luôn
nằm bên trong mỗi chúng ta.
Đừng từ bỏ,
và đừng bao giờ thôi cố gắng sống hết mình
Dù cho có những lúc
quá tuyệt vọng để có thể tiếp tục,
bởi chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua nỗi sầu muộn này,
Cơn gió sẽ luôn thổi xuôi chiều,
dù chúng ta có đi xa đến mấy…