Ngày cuối thu âm u cơn gió bấc
Nhân được tin người mà tấc dạ tái tê
Nghĩa trăm năm tôi luôn son sắt một lời thề
Sao nỡ để tôi phải ê chề trong ngao ngán?
Giữa đêm khuya tiếng đàn sao ai oán
Vẳng cung sầu, cống xự hò...xang
Nhớ ai, thức trắng cả canh tàn.
Bàng hoàng, ngỡ ngàng
Nơi phương trời xa thẳm
Nỗi nhớ người có còn nặng mang?
Trăng dẫu sáng
Nhưng đâu soi thấu nỗi tâm can.
Riêng tiếng đàn tôi nghẹn ngào nức nở oán than
Cho một khối sầu ly tan.
Tiếng đàn tôi
Nào phải con đò xuôi ngược giữa dòng trôi.
Để ai sang sông bỏ lại hết ân tình
Bỏ lại ánh đèn sân khấu lung linh.
Nhịp song lang
Tôi vẫn giữ âm thầm giữa cuộc sống đa đoan.
Chờ đợi buổi tương quan
Nối lại đá vàng, hàn gắn tơ loan
Ngỡ đâu ai đã quay bước phụ phàng
Cho bẽ bàng duyên nợ dở dang.