TRỜI SÁNG RỒI
Nguyên tác: Hàn Hồng; Lời: Lee Phú Quý
1. Một ngày thu năm 99
Tại một khung trời chơi vơi
Bồi hồi em lại nhớ đến
Gào từng cơn gió thét lên
Cũng chính lúc sát vai bên nhau, cảnh non nước hữu tình
Choáng váng tiếng nổ vang xa xa tận thung lũng sâu.
Là ngày gió lạnh buốt ấy
Chẳng thấy được mặt ba chút phút giây
Người dùng vai mình nâng lên
Gắng sức chở che để đỡ lấy em
Lấp loáng ánh mắt kia, lệ tuôn thấm đẫm buồn
“Thì chớ nhẫn tâm, dày xéo tổn thương”.
[ĐK1:]
Đường đột baba mama em cứ thế phải xa lìa
Bỏ em bơ vơ cô đơn nhưng đâu ai nương tựa
Liệu biết tương lai em mai sau bao phong ba bão bùng.
Ghì chặt tay ba nhưng em không thể lay động
Mẹ mong sao cho em an tâm, hãy hi vọng
Vầng thái dương đang lên cao, ai cũng tươi cười
Trời sáng rồi.
2. Lặng nhìn lên trời đêm đêm
Thẩn thờ tay điểm ngôi sao
Chợp ngủ say rồi bỗng thấy mẹ trong giấc mơ
“Hãy đứng vững trước gian nan, dù cho sóng gió nào
Thì chớ nhẫn tâm, dày xéo tổn thương”.
[ĐK2:]
Đường đột baba mama em cứ thế phải xa lìa
Bỏ em bơ vơ cô đơn nhưng đâu ai nương tựa
Thần Dớt ơi, khoan dung! Xin ban cho em thêm hai ước vọng (mơ)
Cầm chặt tay ba ấm áp để nói đôi lời
Trồng thêm bao nhiêu bông hoa xinh mãi cho mẹ
Vầng thái dương đang lên cao, em đã mơ
Vầng thái dương đang lên cao, ai cũng tươi cười, trời sáng rồi.