Anh trở về thăm lại Tây Sơn
Bến đò xưa. Cây cầu qua nhà nội
Ngồi dưới gốc me già nghe gió thổi
Gió tự mấy trăm năm áo vải cờ đào
Trời Phú Phong xanh đến nôn nao
Mây trắng quá như nón trên đầu núi
Hoa đầy tuổi nụ vàng rơi bối rối
Phượng cuối mùa cánh đỏ ngẩn ngơ bay
Em đi xa rồi mình anh trở lại đây
Con chim mía lạc bầy về chốn cũ
Rượn Bầu Đá vẫn nồng như đốt lửa
Bóng nón qua cầu nỗi nhớ ngập dòng Côn
Phố huyện thiếu em phố huyện trở buồn
Mẹ cứ nhắc em hoài căn nhà thêm trống trải
Em đi theo chồng về nơi xa ngái
Gửi nỗi buồn ở lại với Tây Sơn.