Về đâu lúc ngày đã hết, ánh đèn đường hắt hiu buồn
Mình tôi giữa hè phố vắng, nỗi buồn nặng trĩu không tên
Trót sinh ra phận mình trái ngang, yêu đương khác thường
Sống theo ngày mệt nhoài, âm thầm chịu bao đắng cay
Bình minh không đến bao giờ, đời tôi rồi sẽ đi về đâu
Khi quanh tôi thế gian, là tiếng chê bai cười đùa xa lánh
Tình yêu tôi vẫn đi tìm, rồi tình gục chết giữa ngàn khơi
Thế gian ơi để tôi sống yên bình