Trên Đường Lưu Diễn

Sáng tác: 

Viễn Châu

Trình bày: 

Minh Cảnh


TRÊN ĐƯỜNG LƯU DIỂN

NGÂM THƠ
Có những buổi đêm về mưa lạnh buốt
Khắp phố phường lả lướt ánh đèn khuya
Ngồi trầm ngâm cho dĩ vãng hiện về
Tôi nhớ mãi những quãng đường lưu diễn
VỌNG CỔ
Câu 1.Sau mấy chuyến diễn du tôi cảm thấy tình quê hương thêm đậm đà thắm thiết từ Hậu Giang cây lành trái ngọt cho đến Miền Trung dịu dợi núi mây ngàn ... Đèn sân khấu đêm đêm buông thỏa ánh mơ huyền. Với bốn phương khán giả tôi đã ghi nhận tấm cảm tình của kẻ lạ người quen. Một giấc mơ từ buổi thiếu niên khi mới tập tễnh học đàn ca và khi còn đang cấp sách đến trường, tôi đã cảm thấy say mê với ánh đèn sân khấu.
Câu 2. Những tiếng hoan hô những hồi cổ võ như khuyến khích tôi vững bước trên quãng đường đầy hoa nở có sẵn những bàn tay vun quén nụ hoa đời ... Tôi chỉ là một kẻ thơ sinh còn bỡ ngỡ trên muôn dậm đường dài. Cửa tâm hồn đang mở rộng để tiếp nhận những cảm tình của tri kỷ gần xa. Tôi đâu dám khinh thường nghệ thuật cầm ca và luôn luôn học hỏi những điều chưa biết vì dù sao tôi cũng như một bóng lạc đà hiền lành yếu ớt đang dung rủi trên quãng đường dịêu vợi bao la .
Câu 3. Bến Ninh Kiều gió gợn nước sông trong Tây An Tự núi Sam cây chớm nở. Khi xách hành lý sang đò Mỹ Thuận, lúc theo đoàn qua bắc bến Tân Châu.Dừa Bến Tre nước ngọt làm sao Cô gái xứ Mỹ đưa đò xinh đẹp quá Cô còn nhớ rặng phi lao của biển Hội An uốn mình trước gió, và những lượt sóng rạt rào nơi bãi Nha Trang, bao nhiêu cảnh khắc phiên và bao nhiêu ân huệ trên bước đường lưu diễn, tôi phải làm gì đây trong đời nghệ sĩ để cùng ai đáp tạ tấm chân tình.
NGÂM THƠ
Bạn hẳn biết trong sáu câu vọng cổ
kết tinh từ đâu khổ kiếp văn nhân
Là đau thương rung cảm kết nên vần
Nhờ phổ biến qua vọng ca truyền cảm
VỌNG CỔ
Câu 4.Tôi gởi tình tôi theo sáu câu trầm bổng trao đến bạn tri âm trong gió lộng bốn phương trời ... Dù lạ dù quen cũng cảm thông trong tiếng khóc câu cười. Chuông sân khấu vừa trỗi lên ba hiệp muôn ánh đèn màu như mở hội hoa đăng. Tôi thấy tôi bàng hoàng run rẩy cả đôi tay, nguồn cảm xúc chan hòa trong nhịp thở. Tôi mến làm sao những ông lão đầu râu tóc bạc, cho đến những nàng xuân nữ đang nhìn tôi khẽ hé môi cười.
Câu 5. Giảng hát đêm nay trở về chỗ trọ cuộn mình trong chăn ấm tôi còn đang trở giấc mơ màng ... Máy hát nhà ai buông ra những bản ca lẫn mấy cung đàn. Trong những câu vọng cổ quen quen nghe kỷ lại đó là bản ca của mình dạo trước, ôi còn chi sung sướng hơn khi mình được nghe tiếng mình trong đêm vắng, không dằn được cơn cảm xúc tôi bổng rưng rưng giọt lệ chân thành ...
Câu 6. Khuya hôm sau khi màng nhung vừa khép lại, đoàn xe rủi vung trên đường thiên lý, trong lúc muôn người đang say đắm trong giấc điệp triền miên. Sóng biển xanh reo khúc nhạc chơi vơi, làn khói biếc vấn vương rừng núi thẳm. Tôi nghe lòng lưu luyến cô gái quê thẹn thò cấy mạ và những gương mặt vui tươi kiều diễm của những nữ sinh trong sắc áo muôn màu... Hậu Giang ơi tình quê hương tha thiết làm sao, Miền Trung hỡi ra đi còn luyến tiếc. ¨ Xa xôi gởi đến đôi dòng ¨ Sáu câu vọng cổ ta lòng tri âm.

Thể loại:  Việt Nam,  Cải Lương


Nghe thêm