1. Trần lụy đầy đam mê nên ta còn não nề
Trần lụy đầy đau thương nên ta còn chán chường
Trần lụy đầy nước mắt gây bao chuyện phũ phàng
Để một cuộc tình hoang.
2. Trần lụy người cho ta bao nhiêu lời ấm nồng
Rồi người đành mang đi hoa trông chờ não nùng
Từng ngày dài cô đơn không ai tìm đến mình
Kể cả bạn bè thân.
ĐK:
Ta uống ly rượu cay ngập tràn hơi men đắng
Ta tiếc hối đời ta mãi mà chẳng hơn người
Ôi vết đau nhọc nhằn đã hằn lên tuổi đời
Khóc hận cuộc tình ơi.
3. Trần lụy dài bao lâu cho ta bạc mái đầu
Trần lụy trời mưa mau cho tâm hồn úa sầu
Trần lụy đường thênh thang nên ta còn ngỡ ngàng
Từng ngày buồn lang thang.
1. Trần lụy đầy đam [E7] mê nên ta còn não [Am] nề
Trần lụy đầy đau [Dm] thương nên ta còn chán [E7] chường
Trần lụy đầy nước [F] mắt gây bao chuyện phũ [E7] phàng
Để một cuộc tình [Am] hoang.
2. Trần lụy người cho [E7] ta bao nhiêu lời ấm [Am] nồng
Rồi người đành mang [Dm] đi hoa trông chờ não [E7] nùng
Từng ngày dài cô [F] đơn không ai tìm đến [E7] mình
Kể cả bạn bè [Am] thân.
ĐK:
Ta uống ly rượu [Dm] cay ngập [G] tràn hơi men [C] đắng
Ta tiếc hối đời [Dm] ta mãi mà chẳng hơn [Am] người
Ôi vết đau nhọc [Dm] nhằn đã hằn lên tuổi [F] đời
Khóc [E7] hận cuộc tình [Am] ơi.
3. Trần lụy dài bao [E7] lâu cho ta bạc mái [Am] đầu
Trần lụy trời mưa [Dm] mau cho tâm hồn úa [E7] sầu
Trần lụy đường thênh [F] thang nên ta còn ngỡ [E7] ngàng
Từng ngày buồn lang [Am] thang.