Lại nhìn vào dòng thư của anh,mà ngỡ như hề thức giấc.
Nhìn qua hai hàng cây trước sân,vừa mới xanh tươi có đôi lần
Cầu thang kia còn in dấu chân,bàn chân vô tình đã mãi xa
Bàn tay em đang cố với lấy,một cơn gió hay là trái tim của anh
Mà gió cứ mãi vô tâm làm sao ôm
Mà gió cứ mãi vô hình làm sao giữ
Có thể yêu một nụ hôn
Có thể nhớ một mùi hương
Mà tại sao lại không thể quên những đau thương
Đành quá giang những cơn mưa về ngày xưa
Để sống trong những kỷ niệm và nỗi nhớ
Đã xa xôi một hình dung, nhưng ánh mắt và nụ cười
Dòng nhật ký từng đêm lại mang nỗi cô đơn những lời xót xa.