Là cơn mưa đã rơi lên từng nhớ quên một thời ấm êm
Mặn đôi môi ướt đẫm con tim yếu mềm
Mình ước tất cả sẽ như cơn mơ
Chuyện tình yêu chưa từng tan vỡ
Tỉnh giấc vẫn có ai kia đợi chờ
Phải bao lâu mới quên được người đã mất một đời để yêu
Phải bao lâu mới hiểu tình đầy duyên thiếu
Đoạn đường nào người bước qua đời
Dấu chân vẫn còn như mới
Đoạn đường nào mình hai đứa hai nơi!
Mình trả ngườj về tự do
Trả cuộc đời mình tự do
Người rất thương quay lưng hoá người dưng
Ai cũng có lý do để rời xa chúng ta
Tội nghiệp mình còn ôm xót xa
Mình trả ngườj về tự do
Trả cuộc đời mình tự do
Từng thiết tha phôi pha như người lạ
Ta vẫn sẽ phải sống tiếp tháng năm sau này.
Tạm bợ như kẻ say!
1. [Am] Là cơn mưa đã [Em] rơi lên từng nhớ [F] quên một thời ấm [C] êm
[Am] Mặn đôi môi ướt [C] đẫm con tim [F] yếu mềm
Mình [Dm] ước tất cả sẽ [Em] như cơn mơ
Chuyện tình [Am] yêu chưa từng tan vỡ
Tỉnh [Dm] giấc vẫn có ai [E7] kia đợi [Am] chờ.
2. [Am] Phải bao lâu mới [Em] quên được người đã [F] mất một đời để [C] yêu
[Dm] Phải bao lâu mới [G] hiểu tình đầy duyên [C] thiếu
Đoạn [Dm] đường nào người bước qua [E7] đời
Dấu [Am] chân vẫn còn như [D] mới
[Dm] Đoạn đường nào mình hai đứa hai [E7] nơi.
ĐK:
[Am] Mình trả người về tự do [Em] trả cuộc đời mình tự do
Người [F] rất thương quay lưng hoá người [C] dưng
[Dm] Ai cũng có lý do để [Am] rời xa chúng ta
[B7] Tội nghiệp mình còn ôm xót [E7] xa
[Am] Mình trả người về tự do [Em] trả cuộc đời mình tự do
Từng [F] thiết tha phôi pha như người [C] lạ
[Dm] Ta vẫn sẽ phải sống tiếp tháng [Am] năm sau này.
Tạm [B7] bợ [E7] như kẻ [Am] say.