Đến đây từ lâu lắm.
Thấy em mà anh chết câm lặng thầm.
Em đang vui không khi mà anh khóc.
Khóc hết nỗi lòng.
Khóc vì thật sự không cam tâm.
Để em đến bên một người bỏ mặc anh ngóng trông.
Cứ nghe người ta nói.
Nói em từ lâu hết yêu anh rồi.
Không quan tâm đâu, không để mình yếu đuối.
Trước những lời, anh cho là anh không nên tin.
Mỗi ngày lòng tin của anh dần tan biến như khói mây.
Từ ngày con tim anh biết yêu anh đã tổn thương rất nhiều.
Tình yêu nhạt nhòa là thứ dạy anh biết bao điều.
Nước mắt chạy dài trên môi, nhìn xa xôi, trời đất vỡ đôi.
Tại sao khóe mắt đôi môi, em rạng rời chỉ lúc bên người.....
Giữ trong lòng mọi thứ.
Cất đi vậy thôi chứ sao quên được.
Bao nhiêu âu lo về người nào đó.
Em đã chọn, có yêu nhiều em như anh không?
Chẳng gì hạnh phúc hơn ở bên người em hướng trong tim mình!
Từ ngày con tim anh biết yêu anh đã tổn thương rất nhiều.
Tình yêu nhạt nhòa là thứ dạy anh biết bao điều.
Nước mắt chạy dài trên môi, nhìn xa xôi, trời đất vỡ đôi.
Tại sao khóe mắt đôi môi, em rạng rời chỉ lúc bên người.....
Rồi thời gian trôi em sẽ quên khoảng thời gian anh ở bên.
Tình yêu chỉ từ một phía thì chẳng thể lâu bền.
Xóa đi hàng vạn thương yêu, hằng ngày nâng niu một người anh rất yêu.
Tự anh biết phải quên đi, luyến lưu chi chẳng để làm gì!
Tại sao anh luôn phải thứ tha em và một người thứ ba.
Giận sao bản thân chẳng yêu người con gái thật thà.
Trả em từng ngày quen nhau, từng thương đau, trả lại tất cả.
Trả lại những khi em vui để anh lại được thấy em cười.....