Có những cay đắng như sự khước từ
Tổn thương gắn bó đã bấy lâu, giờ vô hướng
Người quên rồi quá khứ xưa đầy thăng trầm
Khó đến đâu, em cũng đã không rời xa anh.
Anh không cần đoái hoài
Nhưng em, 5 năm là quá dài
Nỡ nào ngờ tương lai
Lòng người bội bạc phôi phai.
Là vì thương anh, em sai
Tội cho em, xót cho em quá yếu đuối chẳng nỡ rút lui
Khi thấy anh buông xuôi. gió mưa giông của đời anh
Đã biến tan em nhận lại câu phũ phàng
Anh biết ơn em nhưng không thể yêu nên dừng
Tội cho em.
[F] Có những cay [C] đắng như sự khước [Dm] từ [Bb]
Tổn [F] thương gắn bó đã [C] bấy lâu, giờ vô [Dm] hướng [Bb]
Người quên [F] rồi quá [C] khứ xưa đầy thăng [Dm] trầm [Bb]
Khó đến [F] đâu, em cũng [C] đã không rời xa [F] anh.
Anh không cần [Bb] đoái hoài
Nhưng [C] em, 5 [Am] năm là quá [Dm] dài
Nỡ nào [Gm] ngờ tương lai
Lòng [C] người bội bạc phôi phai.
Là vì thương [F] anh, em sai
[C] Tội cho em, xót cho [Dm] em [Bb]
Cũng vì em [F] quá yếu đuối chẳng nỡ rút [C] lui
Khi thấy [Dm] anh buông xuôi. [Bb]
Và giờ khi [F] gió mưa giông của đời [C] anh
Đã biến [Dm] tan em nhận lại câu phũ [C] phàng
Anh biết [Bb] ơn em nhưng không thể [C] yêu nên dừng
Tội cho [F] em.