Chiều về trên bến tô châu
Xa xôi còn đó người đâu thấy về
Nhớ anh một mảnh trăng quê
Đêm nằm than trách mà nhớ ai phút giây buồn buồn
Lặng thầm sương nắng đầu sông
Trăm năm tình dẫu mộng xưa chẳng lành
Xót xa bông cải sau nhà
Quặn lòng như thắt trăm phần ruột gan
Ai đã quên câu thề, như mối duyên trăm bề
Dạ lòng nào sắt son, khi tình vẫn chưa nguôi
Trên bến sông lạnh lùng lòng chẳng quên phút giây lìa đôi
Tình duyên mãi không phai nhòa mà người xưa dối gian đường tôi
Màu xanh nước sông quê mình tình gian truân trách chi người ơi
Chiều ra bến sông xa quê mình tiếng gọi đầu nôi
Tình lỡ đầu môi ôi trăng thề giờ đây lẻ loi
Màu tím păng-xê như hoàng hôn buốt trong đêm lạnh
Gió thu đêm về quên câu thề người nỡ xa tôi