Có một ngày,trên chuyến xe em muốn quay về đây.
Đã mỏi mệt, đã đắng cay, bởi thế gian không như em đã mơ.
Nhưng làm sao em có thể trở lại, vì lac bước,mặc cảm những lỗi lầm.
Em chỉ biết khóc, chỉ biết trách mình vì đã quá tham vọng.
Tình yêu đâu phải là bệ phóng cho mọi thứ tham vọng của em.
Tình yêu mà em cứ toan tính cứ đòi hỏi mơ mộng thế không.
Con người ta ai cũng mơ ước,tham vọng nhưng mà để đạt được phải bằng ý chí,bằng tài năng, trí tuệ chứ đâu đòi hỏi ở người khác....
ĐK:
Vậy mà em cứ, cứ mù quáng cứ chạy theo tham vọng viễn vong,
Lòng tham không đáy đã để mất đi tình yêu, tham vọng trắng tay.
Đến khi đã mất hết tất cả, em phải hối hận,muốn quay đầu thì tình yêu đã mất,
Sẽ không còn tình đẹp trên thế gian.