Mình gặp nhau muộn màng phải không em?
Buổi yêu đã xa, xuân xanh đâu nữa
Yêu thương, hờn ghen làm sao anh chuyên chở
Đã hết rồi cái tuổi mình đôi mươi.
Anh đã sống qua thời trẻ trai em thanh xuân đã hao gầy
Chỉ còn ánh mắt nhìn khao khát
Khát tình hờ, khát một chút men say.
Đến đây em, tay lại ấm bàn tay
Những lỗi lầm mặc thời gian bôi xóa
Mình chết thôi em, bởi mình yêu quá
Nghĩ cho cùng ta có lỗi gì đâu.
Mình gặp nhau tóc đã chút ngả màu
Chút tình muộn để rồi ai cũng hiểu
Chiều nắng nhạt nồng nàn ta chẳng thiếu
Chỉ thiếu một đời nhân ngãi em ơi.
Mình gặp [E7] nhau muộn màng phải không [Am] em?
Buổi yêu đã [Dm] xa, xuân xanh đâu [Am] nữa
Yêu [F] thương, hờn ghen làm sao anh chuyên [Dm] chở
Đã hết [Bm7b5] rồi cái [E7] tuổi mình đôi [Am] mươi.
Anh đã [E7] sống qua thời trẻ [Am] trai [A7]
Cũng như [Dm] em thanh xuân đã hao [Am] gầy
Chỉ [F] còn ánh mắt nhìn khao [Dm] khát
Khát tình [E7] hờ, khát một chút men [Am] say.
Đến đây [Dm] em, tay [G] lại ấm bàn [C] tay
Những lỗi [F] lầm mặc thời gian bôi [Bb] xóa
Mình chết thôi [E7] em, bởi mình yêu quá
Nghĩ cho cùng ta có lỗi gì [Am] đâu.
Mình gặp [E7] nhau tóc đã chút ngả [Am] màu
Chút tình [Dm] muộn để [E7] rồi ai cũng [Am] hiểu
Chiều nắng [F] nhạt nồng nàn ta chẳng [Dm] thiếu
Chỉ thiếu một [E7] đời nhân ngãi em [Am] ơi.