1. Đừng trách ai gây chi tình lỡ làng
Tự trách cho mình số kiếp dở dang
Yêu nhau khắn khít rồi ly tan
Một mình đi hết đoạn đường trần
Kiếp sau sẽ trọn yêu thương.
2. Đừng trách ai gây chi tình bẽ bàng
Tự trách cho mình số kiếp lang thang
Yêu nhau thương xót dùm cho nhau
Một đời xuân sắc vừa nhạt màu
Kiếp sau sẽ được gần nhau.
ĐK : Em ơi ! Mây hợp rồi tan
Theo dòng thời gian bao đớn đau thân phận này
Em ơi ! Ngỡ ngàng nhung nhớ
Những ngày vui ấy nay đã thành một giấc mơ.
Anh ơi ! Sao lạnh chiều nay
Bên thềm trăng sáng mơ bóng xưa ôn chuyện tình
Anh ơi ! Gió lạnh hồn tôi
Bên đèn riêng bóng tôi ngỡ ngàng mơ bóng ai
3. Đừng trách ai gây cho mình võ vàng
Tự trách cho mình sao lắm nhớ thương
Xin cho bao kiếp người yêu đương
Chuyện tình tan vỡ gọi là thường
Sẽ vơi nỗi niềm thương đau.
4. Đừng trách ai gây cho mình phũ phàng
Tự trách cho đời sao lắm bể dâu
Yêu nhau xin nhớ dùm cho nhau
Một ngày xa cách vạn ngày sầu
Kiếp sau chẳng còn bể dâu.
1. Đừng trách ai gây chi tình [Am] lỡ làng
Tự trách cho mình số kiếp [C] dở dang
Yêu nhau khắn khít rồi [F] ly tan
Một mình đi hết đoạn [Am] đường trần
Kiếp sau sẽ trọn [G] yêu thương.
2. Đừng trách ai gây chi tình [Am] bẽ bàng
Tự trách cho mình số kiếp [C] lang thang
Yêu nhau thương xót dùm [F] cho nhau
Một đời xuân sắc vừa [Am] nhạt màu
Kiếp [Dm] sau sẽ được gần [C] nhau.
ĐK : Em [F] ơi ! Mây hợp rồi tan
Theo dòng thời gian bao đớn đau thân phận [C] này
Em [Am] ơi ! Ngỡ ngàng nhung nhớ
Những ngày vui [C] ấy nay đã [G] thành một giấc mơ.
Anh [F] ơi ! Sao lạnh chiều nay
Bên thềm trăng sáng mơ bóng xưa ôn chuyện [C] tình
Anh [Am] ơi ! Gió lạnh hồn tôi
Bên đèn riêng [C] bóng tôi ngỡ [G] ngàng mơ bóng [C] ai
3. Đừng trách ai gây cho mình [Am] võ vàng
Tự trách cho mình sao lắm [C] nhớ thương
Xin cho bao kiếp người [F] yêu đương
Chuyện tình tan vỡ gọi [Am] là thường
Sẽ vơi nỗi niềm [G] thương đau.
4. Đừng trách ai gây cho mình [C] phũ phàng
Tự trách cho đời sao lắm [C] bể dâu
Yêu nhau xin nhớ dùm [F] cho nhau
Một ngày xa cách vạn [Am] ngày sầu
Kiếp [Dm] sau chẳng còn bể [C] dâu.