Từng chiều hoàng hôn, bần đứng bên sông
Thân gầy héo hon mà trông theo con sáo sổ lồng
Trách người vô tâm đã bỏ đi như cánh chim trời
Để từng ngày trôi trên sông vắng thân bần lẻ loi.
Quả bần rơi trắng nhánh sông buồn
Như giọt sầu rơi của người tình chung ngày tháng trông mong
Chiều hoàng hôn, ai hát lý cây bần
Đã thương nhau rồi, sao tham phú phụ bần người ơi.
Thầm trách người đi, sao tham phú phụ bần
Lặng đứng mà trông theo con sáo sổ lồng
Em bước theo người quên giàu sang quên kẻ cơ hàn
Bỏ lại tình tôi nghe xót lý bần.
Anh trách anh một mái tranh nghèo đơn sơ
Dãi dầu nắng cháy ruộng sâu
Đâu cao sang được như người nên anh đã mất em rồi
Đành đứng nhìn người sang bến sông
Thôi từ đây biết đâu mà mong
Bần ơi bần gọi chi gió đông
Kết trái chi sao chát chua lòng nhau.
Từng chiều hoàng [Em] hôn, bần đứng bên [A] sông
Thân gầy héo [G] hon mà trông theo con sáo sổ [Bm] lồng
Trách người vô [D] tâm đã bỏ đi như cánh chim [G] trời
Để từng ngày [Bm] trôi trên sông vắng thân bần lẻ [Em] loi.
Quả bần [Em] rơi trắng nhánh sông buồn
Như giọt sầu [A] rơi của người tình [D] chung ngày tháng trông [G] mong
Chiều hoàng [Bm] hôn, ai hát lý cây [D] bần
Đã thương nhau [Bm] rồi, sao tham phú phụ bần người [Em] ơi.
Thầm trách người [A] đi, sao tham phú phụ [Em] bần
Lặng đứng mà [A] trông theo con sáo sổ [Em] lồng
Em bước theo [G] người quên giàu sang quên kẻ cơ [D] hàn
Bỏ lại tình tôi nghe xót lý [Em] bần.
[A] Anh trách [Em] anh một [B7] mái tranh nghèo đơn [Em] sơ
Dãi [G] dầu nắng cháy ruộng [Em] sâu
Đâu cao [Bm] sang được như [A] người nên anh đã mất em rồi
Đành đứng [Em] nhìn người sang bến [A] sông
Thôi từ đây biết đâu mà mong
Bần ơi [Em] bần gọi chi gió [A] đông
Kết trái chi sao chát chua lòng nhau.