Bốn năm dài hai đứa mình yêu thương, có ai ngờ bây giờ cũng xa nhau rồi, duyên tình như án mây trôi để buồn đau cứ lên ngôi xót xa bẽ bàng….mấy đêm dài anh có ngủ được đâu nhớ em nhiều, nhớ từng phút giây êm đềm…mỗi lần đôi ta có đôi nhớ nụ hôn trao ấm môi…thắm ngọt ân tình….Giờ tìm lại đâu để cho vơi nỗi sầu, khi em bước chân qua cầu là cuộc tình tan theo bể dâu, trời đổ mưa ngâu cho duyên tình dang dỡ, …bởi do cha mẹ nên duyên tình mình phải chia li, một người ra đi theo chồng lòng thương nhớ, một người ở lại năm tháng dài ôm đắng cay…bởi thân nghèo nên chữ tình gieo neo, kiếp bọt bèo cam đành mất em trong đời ngày nào hai đứa yêu thương giờ thì mỗi kẻ một phương, đã lỡ duyên rồi…….