Ngoài biên cương gió tung bụi mù mịt mờ
Giặc xâm lăng tấn công lan tràn cõi bờ
Bầu trời tan tóc quê hương mình đau buồn
Loạn ly khóc thương lứa đôi lìa xa
Vượt chông gai trí trai sông hồ vẫy vùng
Là chinh nhân ruổi dung dặm đường quan hà
Vì quê hương gió sương không làm nao lòng
Chàng đi chiến chinh thiếp xin nguyện cầu
ĐK:
Tình mình sẽ suốt kiếp
Ngàn đời không phôi pha
Nhớ mãi quê hương ai chờ mong
Đợi chờ tình phu lang qua kính then khuê phòng
Có nhớ có thương mong ngày mai
Đừng buồn chi để thân hoa gầy hao mòn
Tình đôi ta sáng như trăng tròn đêm rằm
Lòng chung thủy thiếp trao cho chàng trọn đời
Buồn không điểm trang phấn son nhạt màu
Rượu nồng, quỳnh tương kính dâng hùng anh
Chàng đi, cứu non sông chống giặc bạo tàn
Mối dây tơ hồng, bền chặt trăm năm
Dù ta xa cách
Ngàn thiên lý hay nơi trùng khơi vẫn không đổi dời
Tình này bên nhau trắng trong như bài thơ
Trăng khuya sắp tàn là giờ biệt ly ta chia tay
Xin em thôi buồn gạt lệ bi ai khi trống đêm tàn canh
Từ đây cách xa người thương
Làm trai phải hiên ngang đối mặt giặc thù
Kẻ nơi sa trường, người từ cô liêu dù bao năm tháng
Ngàn thiên lý hay nơi trùng khơi, vẫn không đổi dời
Tình này bên nhau trắng trong như bài thơ
Vang hồi trống liên hùng thanh, quân kỳ bay rộn ràng
Đã đến lúc ngăn giặc thù xin giữ lời thề
Hiên ngang sóng lướt tung đôi cánh chim bằng
Mong chàng sớm khải hoàn ca, quê nhà em đợi chờ
Quyết chiến đấu không sờn lòng gươm sáng rạng ngời
Thanh gươm dũng tướng mãnh long tung hoành
Hẹn ngày vui non nước, anh và em trùng phùng
Duyên đôi ta nối nhịp cầu, như lúc ban đầu
Trao nhau ánh mắt yêu thương ơ ờ (x2)
Tình trăm năm