Tình thôi đã lỡ hồn thơ hoá tiêu điều
Nẻo đi lối ngược chiều phôi pha tím trong chiều loang
Thôi cứ thế ta quên người
Luỵ cho trần ai gieo nên cảnh sầu bi
Nên nửa hồn tan vỡ rồi
Tương tư nhiều quá phủ lối bóng trăng mờ
Những đên trắng chập chờn buông tay đó đó sao còn yêu
Thôi cứ thế ta quên người
Tập quên người yêu như sát muối vào tim
Trút lệ sầu tha thiết tâm
ĐK
Đau thương chia rẽ muôn phương
Con tim chẳng hoà quyện làm tan nát tình Gm] vương
Ta bóng thê lương rồi nhớ nhung mà thôi
Từng giây phút miệt mài
Khóc cười với đê mê
Trời kia định hết thì thôi cũng chịu sầu
Nợ duyên trả cho người cho thân xác được bình yên
Nơi tâm trí không đoạ đày
Đành chấp nhận thôi buông tay để người đi
Tơ hồng sầu kia rối ren.
Tình thôi đã [Cm] lỡ hồn thơ hoá tiêu [Cm] điều
Nẻo đi lối ngược [Cm] chiều phôi pha tím trong chiều [Gm] loang
Thôi cứ thế ta quên [Cm] người
Luỵ cho trần [Bb] ai gieo nên cảnh sầu [Cm] bi
Nên nửa hồn tan vỡ [Gm] rồi
Tương tư nhiều [Cm] quá phủ lối bóng trăng [Cm] mờ
Những đên trắng chập [Cm] chờn buông tay đó đó sao còn [Gm] yêu
Thôi cứ thế ta quên [Cm] người
Tập quên người [Bb] yêu như sát muối vào [Fm] tim
Trút lệ sầu tha thiết [Cm] tâm
ĐK
Đau [Cm] thương chia rẽ muôn [Ab] phương
Con tim chẳng [Cm] hoà quyện làm tan nát tình Gm] vương
Ta bóng thê [Fm] lương rồi nhớ nhung mà [Eb] thôi
Từng giây phút miệt [Cm] mài
Khóc cười với đê [Cm] mê
Trời kia định [Cm] hết thì thôi cũng chịu [Cm] sầu
Nợ duyên trả cho [Cm] người cho thân xác được bình [Gm] yên
Nơi tâm trí không đoạ [Cm] đày
Đành chấp nhận [Bb] thôi buông tay để người [Bb] đi
Tơ hồng [Gm] sầu kia rối [Cm] ren.