Có một ngày, anh đi tìm em, trái tim là người chỉ lối, hành trang mang theo là vần thơ viết vội. Và bài ca thân phận nổi trôi.
Ta vượt lên dòng sông mùa thác lũ, mang theo mình lòng bao dung của biển, ta đi tìm em, những nơi chưa tới mà mẹ âu cơ từng biết thửa Hồng hoa.
Sáng nay ta ngược dòng lên núi, thấy mùa xuân hoa nở trong rừng, phố núi ngẩn ngơ ta len lỏi tới thấy bóng em lầm lũi trên nương.
Ta biết mẹ lỡ trao em lời ru buồn, mười ba tuổi làm dâu để áo choàng hàng ngày phong sương.
Con đường nhỏ đưa ta lưng chừng dốc, xé mây bay mải miết đi tìm, ngước lên nhìn thấy ngọn núi xa xa. Mây quoàng thân núi, núi chìm trong mây. Phải chăng nơi ấy có em và nỗi nhớ triền mien và gió soáy màn đêm và nỗi buồn trong tim.
Ta muốn đến mà đá chắn đường lên, mây mỏng quá làm sao ta vị được. Ta muốn đến mà núi chắn đường lên, vượt lối nào để đến với em.