Tiếng gõ mõ và Chú Vãng Sanh cùng vang theo câu nói năm nào
Đoàn tụ mà cứ cách xa cậu đã không quay về nữa
Hai ta trong năm tháng ấy mang bấy nhiêu tổn thương
Bao gian nan khi bóng dáng kia đến cận kề ta
Nguyện cầu nơi chốn kia cậu yên vui mãi thôi
Là những thứ gì đây khiến ma chướng nhân tâm
Thì ra hài cốt vách đá nay quy linh rồi
Hỏi chi nửa đời hoang phí chỉ do thế tục chia cách
Có muốn gởi chân tình một ai khác?
Tử sinh mông lung nhưng miên man cuối con đường phía trước
Cố sự ghi lại trong tâm can không nói một lần
Cất lên giọng ca trầm ngâm đến không thốt nên câu
Dù ra đi nhưng ta đâu hề chua xót
Chẳng bao lâu sau, tôi như anh bước qua sự khốn khó
Nhớ lại bao chuyện khi xưa ta cùng vượt qua bão bùng
Nhớ ai thầm quên bản thân mãi khi đến hi sinh
Nhiều năm sau hai ta tương phùng nâng chén, huynh đó tôi đó
Bâng khuâng khi ai muốn biết anh đã đi ở đâu
Tôi suy tư lâu mấy chốc tôi nói anh hồi hương
Chẳng còn đây đó đâu giờ anh đi đã lâu
Là khói biếc là sương tiếc thương kiếp lênh đênh
Tự tôi thầm trách cũng chính anh, tôi sinh tồn
Dùng thân khói lửa phiêu tán, trầm luân nỗi sầu ai oán
Nếu có kiếp sau đừng gặp tôi nữa
Chẳng hiểu ai kia sao rưng rưng lấy tay chặm nước mắt
Kể lại câu chuyện chưa nghe xong đã khép sách lại rồi
Ước chi tử sinh cùng nhau giữa nguy khó phong ba
Thật may thay khi hai ta cùng chung bước
Chẳng bao lâu sau, tôi như anh bước qua sự khốn khó
Nhớ lại bao chuyện khi xưa ta cùng vượt qua bão bùng
Nhớ ai thầm quên bản thân mãi khi đến hi sinh
Này Ngô Gia mai sau Ngân Hà tan biến, huynh đó tôi đó