Miền trung vọng tiếng, em xinh em bé tên là Hương Giang, đem đêm khua ánh trăng vàng tràn lan
hò ơi! thương Đông Ba buồn qua cửa chợ, bến Vân Lâu thuyền vó đơm sầu.
ơ hò, ơi hò...quê hương em nghèo lắm ai ơi!
mùa đông thiếu áo, hè thời thiếu ăn.
Trời rằng: trời hành cơn lụt mỗi năm à ơi
khiến đau thương thấm tràn ngập Thuận An, để lan biển khơi. ơi hò ơi hò...
hò ơi ....ai là qua là thôn nớ, nghe sầu tan trong tiếng hò, cùng em vui xây đời nơi xứ thơ
hò ơi, mai này máu xương hết tuôn tràn, quê miền trung thôi kiếp điêu tàn; cho em vang khúc ca nồng nàn, ngày về tay trong tay, dựng đời trong hăng say, hội trùng dương quê hương đón mừng người trai, đường về vinh quang đắp xây ngày mai.
Hò ơi...ai là qua là thôn vắng, nghe sầu như mùa mưa nắng, cùng em xót dân lều tranh chiếu manh, hò ơi...bao giờ máu xương hết tuôn tràn ,quê miền trung thôi kiếp điêu tàn, cho em vui khúc ca nồng nàn.
ngày vui tan đao binh, mẹ bôngf con sơ sinh, chiều đầu xóm xôn xao đón người trường chinh, ngậm ngùi hân hoan tiếng cười đoàn viên