Ngày nào em tuổi mười lăm,em hay nghe tôi ngồi đánh đàn.tiếng đàn làm nỗi nhớ mênh mang.
Rồi thời gian dần trôi mau.em không nghe tôi dạo tiếng đàn,mà chỉ nhìn len lén bên sông.
Sao em không như ngày nào,em sang đây nghe tôi đàn,để điệu đàn buồn mênh mang.
Em như mây trôi dịu dàng trôi lang thang trên bầu trời và mây đã xa tôi.
Ầu ơ! Ầu ơ! có con chim Đa Đa nó đậu cành Đa
Sao không lấy chồng gần mà đi lấy chồng xa.
Có con chim Đa Đa hót lời nỉ non,sao em nở lấy chồng từ khi tuổi còn son.
Để con chim Đa Đa ngậm ngùi đành bay xa.
Tình cờ,anh gặp lại em.ta đi chung trên một chuyến đò,con đò chiều đưa khách sang sông.
Tình cờ ta nhận ra nhau,nghe mênh mông nhớ chuyện hôm nào,để đò chiều sóng vỗ lao xao.
Hôm cô dâu sang nhà chồng,qua sông trên con đò hồng,mà dòng buồn nhỏ bên sông.
Hôm cô dâu sang nha chồng ai ru con nghe buồn lòng,lời ru nghe nhớ mong.
Ầu ơ,ầu ơ....ngậm ngùi đành bay xa!