Tiền Giang quê tôi mênh mông miền sông nước. Có hàng dừa xanh ru mái tranh nghèo, có cánh lục bình tím ngắt trên sông. Và đêm đêm đám trai làng ngồi quây quần ca hát. Ở nơi ấy trái ngọt nặng trĩu trên cành em hái xuống xuồng. Hò ơ nước lớn nước ròng theo mẹ đi chợ mà chợ nổi trên sông. Ở nơi ấy ngày mới quen tóc xuân hương vừa bên em hát câu đi đâu ầ ơ ai đưa chim sáo sổ lồng mà bay đi. Quê hương tôi những mùa nước lớn mênh mang, anh giăng câu em giã bàng đan nón, tiếng bịp chiều nhớ bông súng mắm kho. Những vườn cây con gông ruộng lúa, sao quá ân tình để lòng người bát ngát như cánh đồng mùa nước lên. Ơi quê hương dẫu là đóm đậu bần gie mà rạch gầm lưu dấu ngàn năm.