Ðêm thu lạnh bên sông đầy lá rụng.
Từng nỗi sầu, theo chiếc lá bay đi
Có còn sót lới một chút gỉ
Gọi là kỷ niệm tình năm cũ
Hay anh đành chôn sâu một kỷ niệm?
Ðể chết dần theo năm tháng khôn nguôi
Có còn nhớ đêm mưa phố nhỏ
Tình buồn trở thành thiên thu
Chợt nghe nhớ nhung những lời mình hẹn hò
Em trở mình thầm gối giấc mơ xưa
Thuyền xa bến xưa chưa hẳn thuyền bạc tình
Em xa rồi chưa hẳn đã quên anh
Xa nhau rồi chưa hẳn là vĩnh biệt
Người xa người chưa hẳn hết yêu thương.
Tiếc là tiếc hoa chưa hé nụ
Mà ai nỡ vùi chôn hoa