Ver 1:
Ngày chủ nhật buồn, tách café trên tay …
Không có em vì đâu bài nhạc mọi người khen hay …
Qua đêm nay, rồi sóng gió anh không biết mai về đâu …
Mình kề nhau để mà thương rồi xa nhau thế là thường …
Thường thôi …
Những bản nhạc buồn, anh để dành lúc thảnh thơi …
Có nhiều lúc giữa bộn bề, tâm trí đâu nghe nhạc …
Có thể vì cô đơn, có em a đã nghĩ theo nhẽ khác …
Anh đâu có cố ép mình nghĩ …
Anh luôn muốn tâm trí được nghỉ mà …
Nhưng mà thôi, đấy là thường …
Anh thích kể chuyện đời thường thôi …
Những mộng mơ rồi cũng tan, cuộc đời đâu ai nhường lối …
Cho anh, cho em, cho ta con đường rộng lớn …
Để ta bước trên sợi dây và trong lòng một khoảng không ….
Hơn là lúc ta thấy mênh mông …
Là vui vẻ ở bên ngoài những trống rỗng ở bên trong …
Chorus:
phỗ vẫn thế , đã ghi dấu gót chân ai
đi theo anh trong đêm mưa lạnh lùng
nhưng sao bây giờ , trong nơi con tim anh không thể hình dung em ra trong những nốt nhạc buồn
để người vội vàng rời xa
giấc mộng là em
thức tỉnh là anh
là cơn mơ mà thôi dậy đi trái tim ơi
sẽ mãi giữ kín trong tim 1 góc tối đen cô độc vì thời gian
đánh thức kí ức ơi xin đừng mang lại những giấc mơ ko trọn vẹn
nơi yêu thương vẹn nguyện .. oh no
bời vì cuộc đời là sóng xô
chỉ mong sao câu ca , khi trong ta ngân lên , vẫn nguyên như lúc
bắt đầu
Ver 2:
Anh không biết mình còn mơ cho đến mai nữa …
Vì còn lo cho hôm nay sao ngày hai bữa …
Và thật nhiều câu hỏi mỗi ngày : “ đã có ai chưa?”
Anh cũng muốn hỏi em : “mai đi học có ai đưa” ..
Tự hỏi thế thôi .. thường mà ..
Chờ ngày đón em về như những câu hát ngày xưa …
Trên đoạn đường mà …
Anh tạm gọi là yêu thương, lưu giữ lại mùa vấn vương …
Cảm xúc có nhiều lúc phai màu khiến a chán chường …
Toàn tự tán thưởng …
Nếu tình yêu là trò chơi, có kẻ thắng và người thua …
Giải thưởng người về nhất, kẻ xếp sau là người thừa …
Thì a đã tự đánh mất, để chiến thắng dành cho em …
Lại vùi mình khuông nhạc, với những bức thư không tem …
Anh thích yêu như vậy, yêu một cách thường thôi …
Vì tình yêu vốn dĩ là vậy, yêu một cách thường thôi …
Vì tình yêu vốn dĩ là vậy mà, thường thôi …
Chorus:
Ver 3:
Anh có thể đi cùng em, trong buổi chiều nắng vàng …
Ngắm bình minh và hoàng hôn, hay là lúc trăng tàn …
Làm mọi việc mà em muốn giữa dòng đời vô vàn …
Rồi để họ biết, là ta yêu nhau …
Nhưng a chọn cách khác, a giấu nó vào tận sâu nơi ta cùng chung nhịp đập …
Để không còn lo âu … cũng có thể là a sai …
Ừ, nhưng mà … thường thôi