Phi Nhung:
Hôm nay về miền Tây đau lòng thương quê, nắng hạn.
Lúa chết trên đồng, ruộng khô không thấy đơm bông.
Thương sao đất khô cằn, chờ mong từng con nước về.
Thương sao mấy câu hò, bây giờ buồn lắm Hai ơi!
Hồ Văn Cường
Ôi quê mình miền Tây, bây giờ sông quê nước cạn.
Chín nhánh sông buồn, còn đâu tôm cá tung tăng?
Ai ơi nhớ quay về, cùng chung bàn tay cứu hạn.
Quê hương vẫn mong chờ nước về, cho lúa đơm bông.
ĐK
Phi Nhung:
Ơi! Quê hương đó mong chờ.
Dân quê vẫn mong chờ.
Chờ mưa về, thương lắm ai ơi!
Hồ Văn Cường
Ơi! Đồng khô nước mặn tiêu điều.
Phù sa đã bỏ ruộng cày.
Lòng quặn đau nước mắt lưng tròng.
Thương quê mình miền Tây, khô cằn gian lao khó nhọc.
Tiếng khóc âm thầm sầu lo cơm áo tương lai.
[Coda]
(Bao cay đắng quê nghèo, chờ trông đồng xanh nước về.
Cho nước mắt không còn, đau lòng điệu lý quê hương.)
[Lý Cái Mơn]
Phi Nhung:
Về miền Tây, đồng khô lúa chết.
Nước mắt tuôn rơi, quê nghèo sống trong khổ đau.
Hồ Văn Cường
Nhìn bờ sông nước cạn mà thương, bao khổ đau lệ rơi.
Phi Nhung:
Mong nước về cứu bao xóm làng người ơi!
Hồ Văn Cường
Ơi! Quê hương đó mong chờ.
Dân quê vẫn mong chờ.
Chờ mưa về, thương lắm ai ơi!
Ơi! Đồng khô nước mặn tiêu điều.
Phù sa đã bỏ ruộng cày.
Lòng quặn đau nước mắt lưng tròng.
Hồ Văn Cường
Thương quê mình miền Tây, khô cằn gian lao khó nhọc.
Tiếng khóc âm thầm sầu lo cơm áo tương lai.
[Coda]
(Bao cay đắng quê nghèo, chờ trông đồng xanh nước về.
Cho nước mắt không còn, đau lòng điệu lý quê hương.)
Phi Nhung:
(Bao cay đắng quê nghèo, chờ trông đồng xanh nước về.
Cho nước mắt không còn, đau lòng điệu lý quê hương.)