Thương lắm miền Trung quê hương tôi đó!!!
Một bên biển xanh, một bên là cánh rừng vàng
Đẹp thơ mộng lắm, nhưng chất chứa nỗi buồn sâu thẳm
Thương lắm miền Trung quê hương bão lũ!!!
Chịu nhiều thương đau mẹ tôi tóc đã bạc màu
Mùa mưa lụt đến, thương lắm miền Trung ơi!!!
Dòng sông ơi..! con nước ơi..! cơn gió ơi..!
Vì sao nỡ làm giông bão?
Vì sao gieo bao niềm đau?
Miền Trung quê tôi, nào đâu làm gì nên tội?
Mà giọt nước mắt rớt mãi trong lòng thôi!
Người dân quê tôi, bao năm thật thà chất phát
Chịu nhiều thương đau, bên nhau dẫu trời mưa nắng!
Ướt thắm tình người, gian khổ chẳng ngại, thương nhau là vậy
Nhưng than ôi! nơi phương xa, tôi nghe tin bão đến!
Nhưng than ôi! lũ cuốn mất một miền quê!
Kìa đàn em thơ, bơ vơ giữa dòng nước lớn!
Kìa mẹ tôi ơi, chơi vơi mưa ngàn giông tố!
Bão lũ tràn về, đau khổ nặng nề, trên vai người mẹ
Cha tôi ơi! cha nơi đâu, sao con không tìm thấy?
Cha ra đi, cha đi mãi mãi không về!!!